Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc. nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên. người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp
Thiên long bát bộ (giản thể: 天龙八部; phồn thể: 天龍八部; bính âm: Tiān Lóng Bā Bù) là một tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung.Tác phẩm được bắt đầu được đăng trên tờ Minh báo ở Hồng Kông và Nam Dương thương báo ở Singapore vào ngày 3 tháng 9 năm 1963 đến ngày 27 tháng 5 năm 1966, liên tục trong 4 năm.
Chương 1. Chương 2: Tân Thủ Thôn. Chương 3: Ông Nội Của An An. Chương 4: Luyện Cấp Cuồng Nhân. Chương 5: Trấn Thôn Bảo Vật. Chương 6: Chuẩn Bị Xuất Thôn. Chương 7: Xuất Thôn. Chương 8: Lang Vương Chiến Đạo Tặc. Chương 9: Trấn Thành.
Đọc truyện Ngự Đạo Khuynh Thiên cv được convert bởi DarkHero full miễn phí tại metruyenchu.com. Thể loại Thị phi ai đến phán định, công tội ai cho trí bình? một năm trước. Mê Truyện Chữ là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ được convert hoặc
Dung Lạc (Trương Tuyết Nghênh) là cô công chua tôn quý nhưng lại bị ép gả cho hoàng tử Bắc Lâm - Vô Ưu (Lý Trị Đình) trong cuộc đấu tranh đất nước, thế nhưng hắn lại cự tuyệt. Vì danh dự, cô đã mở một quán trà và giả mạo thành một người tên Mạn Yêu để tìm kiếm kỳ thư trị quốc của Tần Gia, và để quen biết với Vô Ưu.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Âm thanh từ xa của nàng, khiến hắc tuyến của Hàn Hạo Thần đến cực hạn, đoàn người lo lắng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, từ dự liệu, thế mà hắn không làm như thế nào với Lạc Tử lên chỗ ngồi, Hoa Thiên Sóc nói giúp cho Lạc Tử Mộng ''Vương gia, Lạc cô nương chỉ là nhất thời ham chơi, lần này coi nhu xong đi.''''Đúng vậy, nhị đệ, lần này coi như xong, để nàng tới đây dùng bữa.'' Hàn Hạo Hữu cũng mở miệng, tình huống này khiến cho đám người không ngờ là mấy nguyên tắc của Hàn Hạo Thần, phủ của hắn không cho bất cứ kẻ nào làm chủ.''Trong phủ này chẳng phải không có quy củ? Xin hoàng huynh thứ lỗi.''''Nếu nơi này là Thần vương phủ, vậy thì trẫm không làm chủ được rồi, chỉ là nhị đệ cũng đừng tiếc Lạc cô nương, nếu cảm thấy nàng không có thể thống, có thể để trẫm mang về cung từ từ dạy.''Hàn Hạo Thần có vẻ trốn tránh ''Thần đệ sẽ cho người dạy dỗ tốt Lạc cô nương.''Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc không nói cái gì này, có người báo lại là thiên kim Hoa Thiên Nhụy của Thừa tướng tới, sắc mặt của Hàn Hạo Thần trầm xuống, nàng là nữ nhi thừa tướng sủng ái nhất, cũng là người có tình cảm với hắn, chỉ là trong mắt hắn, nàng chỉ là người quen biết mà thôi, ngay cả muội muội cũng không phải. Nhưng mà nàng thỉnh thoảng chạy tới, cũng đưa tới hiểu lầm cho mọi người, còn tưởng rằng bọn họ là một Thiên Nhụy tới phòng dùng bữa của mọi người, nhẹ nhàng hành lễ ;'' Tham kiến hoàng thượng, biết hoàng thượng đến, Thiên Hoa tới bái kiến.''''Thiên Nhụy tới rất đúng lúc, nhanh qua đây ngồi.'' Hàn Hạo Hữu nói.''Tạ hoàng thượng.''Nhưng Hoa Thiên Nhụy không có ngồi bên cạnh ca ca Hoa Thiên Sóc của mình mà ngồi bên cạnh Hàn Hạo Thần, lần này, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ cười cho nhiên Hoa Thiên Sóc lại nhìn một thân hàn khí của Hàn Hạo Thần , hắn thật sự không rõ sao tam muội lại để ý đến một tòa băng sơn. Còn có tâm vẫn chưa hết hy vọng, tự hiểu chuyện, bắt đầu nói là phải gả cho thực tế, Hoa Thiên Nhụy tới đây không chỉ là nhìn Hàn Hạo Thần mà chủ yếu là nghe nói Thần vương phủ có thêm một nữ nhân trẻ tuổi Lạc Tử Mộng, bị hắn tự mình mang về, lần đầu tiên nàng cảm thấy bị uy hiếp, muốn đến xem diện mạo của cô nương kia, đến tột cùng có thân phận gì mà dám can đảm tranh giành thân phận với nàng không ngờ là đến giờ dùng cơm lại không thấy bóng dáng của Lạc Tử Mộng, nàng không hiểu tột cùng là Lạc Tử Mộng không quan trọng hay là Hàn Hạo Thần sợ nàng phát hiện nên cho người bảo vệ nàng tiệc không lâu, Hoa Thiên Sóc không chịu được nên mở miệng hỏi ''Thần vương gia, chẳng lẽ người muốn cho Lạc cô nương đói bụng thật? Tính tình nàng rất cương liệt, không sợ nàng tự sát?''''Tiểu Đông, đi mời Lạc cô nương tới dùng bữa.'' Hàn Hạo Thần mở miệng.''Thần ca ca, người đó là ai?'' Hoa Thiên Nhụy Thiên Sóc cười nói ''Hình như tam muội ghen?''''Đại ca, người ta không ghen, chỉ là thuận miệng hỏi.'' Hoa Thiên Nhụy bị ca ca nói cho đỏ này, Tiểu Đông chạy nhanh về báo với gương mặt khổ sở."Vương Gia.""Lạc cô nương đâu?''''Lạc cô nương nói không muốn của ăn xin, còn nói...''''Nói gì?'' Hào Hạo Hữu năng nổ Đông nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần một chút, vì vậy nói quanh co ''Lạc cô nương nói, nếu như nàng chết đói, phù hộ Vương gia.... no chết.'' Đột nhiên chứng kiến Hàn Hạo Thần trừng mắt, Tiểu Đông lập tức lui về phía sau ba bước khoác tay nói ''Không phải nô tài nói, Vương Gia, đây là nguyên văn lời nói của lạc cô nương.''Hàn Hạo Thần xanh mặt ho khan mấy Hạo Hữu không nhịn được cười lớn '' Ha ha ha, thú vị, thật là thú vị, xem ra nhị đệ gặp phải khắc tinh. Không biết Lạc cô nương là thần thánh phương nào, chẳng những thú vị lại còn có gan.''Hoa Thiên Nhụy lập tức đứng dậy tức giận nói ''Đại ca, người còn cười, Thần ca ca bị khi dễ, ta đi tìm nàng.''
"Thật ra thì. . . . . . Đối với chuyện như thế này. . . . . . chàng. . . . . . Có thể. . . . . . Lười biếng một chút. . . . . ."Hàn Hạo Thần bị lời nói của Lạc Tử Mộng chọc cho dở khóc dở cười, nàng ngược lại còn thừa nhận, muốn hắn lười biếng một chút!"Chẳng lẽ không phải tất cả nữ nhân đều hi vọng nam nhân của mình mạnh mẽ một chút sao?" Hắn vô liêm sỉ Tử Mộng hai gò má ửng hồng nũng nịu "Người nào. . . . . . Nữ nhân nào nói?"Không biết hắn nghe được những lời nói đó từ đâu, làm hại bây giờ thể lực của nàng chống đỡ hết nổi, nếu thật sự mạnh mẽ nữa, vậy thì hắn quá mạnh mẽ khi trải qua cảm giác sung sướng thoải mái, hắn ôm lấy Lạc Tử Mộng đang dần dần chìm vào giấc ngủ hôn nhẹ lên trán nàng."Mộng nhi. . . . . ." Hắn thử dò xét mà kêu một tiếng."Ừ. . . . . ." Nàng mơ mơ màng màng trả lời một nhếch môi cười ngón tay quấn quanh sợi tóc của nàng, sau đó hỏi "Nếu ta và nàng có hài tử nàng có thích không?"Trong khoảng thời gian hắn đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện, hiện tại cảm giác nguy cơ càng ngày càng trầm trọng, Mộng nhi của hắn vẫn luôn trêu chọc người, nếu hắn không tìm một ít biện pháp đem nàng buộc chặt bên người, hắn thật sự không yên tới bên cạnh còn có một người cứng mềm không ăn chỉ nghe lời một mình nàng Quý Vân Hạc, hắn liền ngẹn cả lòng."Mộng nhi. . . . . ." Không nghe được câu trả lời thuyết phục của nàng, hắn có chút gấp gáp Tử Mộng bất mãn hắn quấy giấc mộng của nàng, cong cong môi nói qua la "Ừ. . . . . . Có một đứa bé vui đùa cũng không tồi. . . . . .""Vui đùa?" Hàn Hạo Thần tức xạm mặt lại, đứa nhỏ mà cũng có thể chơi? Chỉ cần nàng nguyện ý sinh, thì cũng không uổng phí công sức nhiều ngày qua hắn cố gắng như qua hắn còn chưa đợi đến thời điểm nàng mang thai, đã bắt đầu phát hiện ra người cuối cùng hối hận lại là hắn, mười tháng cấm dục."Mộng nhi, ta muốn thương lượng với nàng một chuyện.""Cái gì vậy?" Lạc Tử Mộng rụt vào trong ngực Hàn Hạo Thần, rõ ràng là có chút không kiên Hạo Thần vuốt sống lưng nàng nói "Chính chuyện về Quý Vân Hạc, ta muốn đem hắn đến nơi khác, rồi phái một người khác đến bảo vệ nàng.""Không được!" Lạc Tử Mộng không nể mặt quả quyết cự môi Hàn Hạo Thần giật giật, thấy Quý Vân Hạc đúng là một phiền toái, mới bên cạnh một thời gian không lâu đã đem lòng nàng bắt lại rồi, lại có thể không nghĩ ngợi gì cự tuyệt hắn."Mộng nhi. . . . . ." Trong lòng Hàn Hạo Thần bắt đầu chua chua, chẳng những bởi vì tình cảm của Quý Vân Hạc đối với Lạc Tử Mộng không giống bình thường, đối với Vương Gia như hắn cũng không để ở trong mắt, lại vì hắn là người của nước Ngân Nguyệt, vừa nhìn thấy hắn, hắn lại nghĩ đến Hô Diên Phong, cảm thấy trong lòng không có cách nào thoải mái Tử Mộng mơ mơ màng màng đưa tay ôm chặt hông của hắn, mặc dù đang cùng Chu công gặp mặt , nhưng hình như cảm thấy hắn đang có ý gì đó, cho nên cũng không giấu giếm nữa, vỗ vỗ thắt lưng cường tráng của hắn nói "Chàng đem hắn điều đi, làm sao hắn có thể bồi dưỡng tình cảm với Liên Vân được nữa.""Cái gì?" Hàn Hạo Thần không dám tin trừng lớn mắt."Nữ tử đến tuổi cập kê đều muốn tìm một người xứng đôi, Liên Vân mặc dù là nha hoàn, nhưng nếu muốn lập gia đình có gì không đúng? Mà Vân Hạc mặc dù là hộ vệ, nhưng nếu chàng biết dùng hắn, hắn tất nhiên là một tướng tài, trước đây hắn ở nước Ngân Nguyệt không được trọng dụng thật đáng tiếc.""Cho nên ta muốn đem Liên Vân gả cho Vân Hạc, hai người bọn họ đều là những người có thể tin được, nếu đem hai người bọn họ giữ bên cạnh đúng là một hành động sáng suốt, hơn nữa thật sự xảy ra chiến sự, có Vân Hạc bảo vệ chàng, ta cũng yên tâm hơn, mà Liên Vân cũng có thể ở lại vương phủ cùng với ta.”“Mặt khác, ta cũng tin tưởng Vân Hạc sẽ đối xử tử tế với Liên Vân, Liên Vân cũng sẽ thích một nam tử giống như Vân Hạc, nếu như ta thúc đẩy đoạn nhân duyên này, cũng không uổng phí bọn họ trung thành với ta như vậy.”Lạc Tử Mộng mặc dù giống như lầm bẩm đọc, nhưng từng chữ từng câu đều chui vào trong tai Hàn Hạo Thần, sau khi biết tâm tư của nàng, hắn mới bắt đầu hiểu ra những hành động trước đây của Lạc Tử trách nàng đi đâu cũng mang theo Quý Vân Hạc, nhưng hắn lại bỏ quên bên cạnh nàng còn có Liên Vân đi ra lần này hắn ăn giấm chua đến ngập đầu may là hắn còn chưa làm ra chuyện gì khiến nàng tức giận, nếu không hiện tại hắn muốn hối hận cũng không vui vẻ đem nàng ôm vào trong ngực, tham lam hít vào hương thơm ngọt ngào của nàng rồi chìm vào giấc Ngưng Huyên tuyến phân cách-Ba ngày sau, Lạc Tử Mộng đồng ý lời mời đi phủ Tướng quân, ban đầu nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi nàng nhìn Hoa Thiên Nhuỵ đang ở trong phủ Tướng quân thì lập tức hiểu ra, thì ra là Hoa Thiên Nhuỵ muốn khiêu khích nàng, muốn chứng minh không có phủ Thừa Tướng nhưng vẫn còn phủ Tướng quân, nàng vẫn có thể sống một cách thuận buồm xuôi gió.“Không biết Tam tiểu thư mời ta tới có chuyện gì?” Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt Hoa Thiên Nhuỵ đang tưới hoa Thiên Nhuỵ chuyển ánh mắt sang nhìn, lúc đầu trong ánh mắt mang theo khinh bỉ, sau đó lại chuyển thành tràn đầy hận ý, nhìn thấy nàng ta đưa bình nước cho Thuý nhi sau đó lười nhác nói “Chỉ muốn Thần Vương phi đến xem những bông hoa ta trồng có đẹp không?”Lạc Tử Mộng chuyển con mắt đến nhìn những bông hoa đang khoe màu đua sắc nhếch môi cười “Khéo tay như vậy, chẳng lẽ muốn bổn Vương phi đến xem những bông hoa này? Chỉ tiếc, Thần Vương phi không cần dùng hoa để so sánh, tuỳ tiện chọn một đoá hoa Dạ Hương còn tốt hơn là đem một con hồ ly tinh vào trong phủ.”Hoa Thiên Nhuỵ sắc mặt trắng bệch, thật không ngờ mới có một thời gian không thấy, công phu mồm mép của nàng ta cũng tăng lên rồi.“Thần Vương phi nói chuyện cũng không nên làm mất thân phận mình.” Hoa Thiên Nhuỵ cố gắng trấn định Tử Mộng đưa tay ra ngắt một nhành hoa, đem cánh hoa cố tình làm rơi xuống dưới gót chân nàng, động tác tự nhiên, cho dù là tức giận cũng nhìn không ra được vẻ tức giận, mà trên mặt của nàng treo lên nụ cười chiến thắng.“Làm mất thân phận? Ha ha!” Lạc Tử Mộng cười nhạt, “Tam tiểu thư làm những chuyện làm mất thân phận còn ít sao? Hiện tại chỉ sợ chỉ thiếu việc leo lên giường chồng của người khác nữa mà thôi? Nhưng….. cho dù ngươi leo lên cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.”“Ngươi đừng quá đắc ý.” Hoa Thiên Nhuỵ bị nàng làm cho tức giận.“Ta đương nhiên là đắc ý, ai bảo bây giờ ta là Thần Vương phi, mà ngươi……..” Lạc Tử Mộng chậc chậc hai tiếng nói “Cũng chỉ là một người chăm sóc hoa của phủ Tướng quân.”Hoa Thiên Nhuỵ nhìn về phía chiếc áo vải thô trên người, trên mặt lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu sau mới đem cuống hoa vứt trên mặt đất trước mặt Lạc Tử Mộng “Không biết Thần ca ca thấy được loài hoa như ta thì như thế nào, nếu là đem những thứ này đặt ở trong Thần vương phủ, nói không chừng Thần ca ca sẽ ngày ngày nghĩ đến ta, sau đó……. ha ha ha…..”Lạc Tử Mộng giật giật khoé miệng, nàng ta đang mắc chứng ảo tưởng sao?“Vậy ngươi thử một chút xem sao.” Nàng lạnh lùng nhếch môi, vốn dĩ xoay người muốn đi, nhưng sau đó lại tiến đến bên tai nàng ta nói nhỏ, “Tam tiểu thư, có vài người ngươi không chọc nổi đâu, nếu như ngươi muốn khiêu chiến, hối hận chính là bản thân ngươi mà thôi.”Nõi xong câu đó, nàng mới mỉm cười rời khỏi phủ Tướng phải nàng thích bỏ đá xuống giếng, nhưng mà sự nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn, lúc đầu nàng cũng muốn giữ mặt mũi cho Hoa Thiên Sóc không muốn so đo với nàng ta, bây giờ chỉ cần nàng và người bên cạnh nàng bình an là tốt rồi, chỉ trách nàng ta không cam tâm, cho nên nàng ta nhất định phải trả giá cho những chuyện mà nàng ta đã Vân Hạc đi một bên Lạc Tử Mộng tò mò hỏi nói “Vương phi vừa rồi Hoa Hồ Ly đó nói cái gì?”“Hì hì!” Đừng nói Lạc Tử Mộng, ngay cả Liên Vân cũng không nhịn được bật cười, thực sự nghĩ được Quý Vân Hạc cũng có lúc hài hước như điều trải qua thời gian ở chung này, Quý Vân Hạc ở trong vương phủ cũng chầm chậm bắt đầu nói chuyện, nhưng giới hạn cũng chỉ với Lạc Tử Mộng và Liên Vân, đừng nói đến nữ nhân ngay cả nam nhân cũng khó nói chuyện với hắn.
Trên triều, Hàn Hạo Hữu nhận được sự bái kiến của bách quan, nghi lễ xong xuôi, Hàn Hạo Thần sải bước chân lớn đến giữa đại điện, chắp tay hành lễ, bộ dáng của hắn vẫn luôn đúng mực.''Hoàng huynh.'' Hắn ngẩng đầu về phía hoàng đế đang ngồi trên điện Kim Loan hỏi, ''Không biết hoàng huynh đã viết thánh chỉ gả cưới chưa?''Đối với thánh chỉ gả cưới, nếu không có sự thúc giục của hoàng thượng, người được ban cho cưới không nên hỏi nhiều, nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua, Hàn Hạo Thần đã không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ muốn nhanh chóng cưới nàng vào Thần vương với nàng, hắn đã không thể buông tay, càng không muốn để cho nàng bị người ta chỉ trích chưa gả vào phủ mà đã ở đấy lâu vị đại thần và Hàn Hạo Hữu vì câu nói và hành động của hắn mà rất kinh ngạc, Phí công công cong người lại nhắc nhở một câu, Hàn Hạo Hữu mới phục hồi tinh thần.''Thần vương Nan Đắc gấp gáp như thế, thật sự kiến trẫm rất kinh ngạc, chỉ là thánh chỉ gả cưới đã định ra, ba ngày sau là ngày hôm nào, đến lúc đó ta sẽ cho người đi trước tuyên đọc thánh chỉ.'' Trên mặt Hàn Hạo Hữu cũng không có dấu hiệu không vui, nhưng mà lại nói công việc cụ thể với Hàn Hạo Thần, kể từ đó, bách quan lại cảm thấy Hàn Hạo Hữu thật sự là Đức minh quân.''Tạ hoàng huynh.'' Hàn Hạo Thần nghe thấy Hàn Hạo Hữu nói như vậy, cũng yên tâm trong lòng, hiện tại chỉ cần chờ thánh chỉ đến Thần vương phủ, nhưng mà nghĩ về một phương diện khác, khi hắn trở về, hắn có nên nói tin tức này cho nàng biết không, cũng không biết nàng sẽ phản ứng như thế Thiên Sóc đứng đằng sau mấy vị đại thần, khi hắn loáng thoáng nghe được Hàn Hạo Thần đang thúc giục hoàng thượng thì trái tim hắn rất thấy Lạc Tử Mộng, hắn chỉ cảm thấy nàng có một dung mạo đơn thuần, chỉ là một dung nhan khuynh quốc khiến người ta khó quên, nhưng mà tính tình của nàng thì hoàn toàn khác, thị thiếp trong phủ của hắn đều có bộ dáng mềm mại mị hoặc, mà nàng lại giống như một đứa bé, toàn bộ cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt, nữ nhân, hai cái chữ này lại không đúng với kích động trong nháy mắt, Hoa Thiên Sóc muốn tỉ thí công bằng với Hàn Hạo Thần, tuy thường ngày hắn có chút bướng bỉnh cương quyết, về mặt chuyện lớn cũng cần nghĩ thông suốt, mặc dù hắn nắm giữ binh quyền, nhưng trước mặt Hàn Hạo Thần mà nói, hắn cũng thua kém nhiều lắm, bất kể là binh quyền hay là địa vị, hắn đều thua kém mắt nhìn phụ thân Thừa tướng của hắn, ông đang dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, nghĩ đến chuyện ông đã nhìn thấu được tâm tư của đứa con trai bất đắc dĩ cúi đầu, than một tiếng, có lẽ cuộc đời này hắn không có duyên phận với sáng, Lạc Tử Mộng tỉnh dậy đã là lúc toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống đất, từ trước đến nay nàng luôn thích dậy muộn, giờ khắc này thì Hàn Hạo Thần cũng không làm phiền nàng, và Liên Vân cũng không cần đánh thức nàng. Chỉ là hắn không cho nàng biết những chuyện này, nàng chỉ biết là Hàn Hạo Thần không rảnh để quản lí mặt xong, ăn đồ ăn sáng, tâm sự của nàng vẫn nặng nề, trong đầu đều là lời nói của Liên Vân ngày hôm nghĩ đến mức rối loạn, hiện tại tất cả mọi thứ đều làm cho nàng bất ngờ, nhưng nàng biết rõ mình không nên có bất kì ý tưởng gì với hắn, bỏ qua chuyện hắn là Vương gia còn nàng là cô nhi, nàng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, nếu hắn động tâm, sợ là sẽ có mầm tai họa, hơn nữa.....Nhíu lông mày lại, trái tim bắt đầu không vui, một tên tướng quân có thể cưới bảy tám thê thiếp, một Vương gia cũng phải cưới nhiều người hay sao?Xem ra nàng nên đi giải quyết suy nghĩ này cho rõ ràng mới vào biệt viện, nghĩ đến chuyện mình bị hắn cấm túc, không có cách đi ra từ cửa chính, liền muốn trốn thoát bằng cái chuồng chó đó với Liên Vân, tuy nói chuồng chó có vài phần không được lịch sự cho lắm, nhưng nàng cũng không có thân phận gì ở đây, vì vậy quyết định bỏ qua Liên Vân, bò ra ngoài từ chuồng bao giờ được tự do đi chợ cho nên nàng có chút vui vẻ, người người nhốn nháo trên đường cái, tiếng người huyên náo, tuyệt đối khác thường với cảm giác ngồi bên trong xe ngựa. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện một cái chợ ở quốc gia nhỏ lại phồn hoa như thế đường cái, người bán hàng rong ra sức hét, các vật phẩm trong gian hàng lại càng rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa mắt, không kịp nhìn.''Bánh Tô Cao.... ......vừa thơm vừa ngọt đây.....''Tiếng rao hàng của người bán rong khiến cho nàng chú ý, xoay người nhìn về phía người bán Tô Cao, không khỏi cảm thấy tò mò, chưa bao giờ nghĩ đến việc lại có thức ăn như vậy ở cổ đại. Nhìn qua cũng không tệ, ngửi thấy mùi thơm, không biết ăn.....''Ông chủ, cái này ngon không? Ta chưa từng ăn qua, cho ta một cái.'' Nàng nuốt nước miếng, nhìn thức ăn ngon của người bán hàng không chớp bán hàng rong ngẩng đầu nhìn nàng, nhất thời kinh ngạc, lập tức cầm một miếng to nhất đưa cho nàng, ''Đây, ba quan tiền.''Lạc Tử Mộng hào hứng muốn cầm lấy, nhưng vừa nghe thấy người bán hàng nói ''Ba quan tiền'' mới nhớ đến việc mình không mang bất cứ đồng nào, lần này đúng là khó ở, đi ra ngoài lại không mang tiền bên cạnh, đúng là rất bất tiện, hiện tại một quan tiền cũng không đến đây, nàng lại bắt đầu trách cứ Hàn Hạo Thần, đúng là vắt cổ chày ra nước, thậm chí cả một đồng tiền cũng không cho nàng, sớm biết như vậy, ngày đó không nên có cốt khí như vậy mà cự tuyệt ngân phiếu của lẽ đại não khống chế dạ dày, vừa nghĩ đến thức ăn ngon, bụng lại bắt đầu kêu lên, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nhìn về người bán hàng, ''Vẫn là không được, ta không mang tiền.''Người bán hàng rong dừng động tác, vốn muốn giận đến điên lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội của nàng thì lại không đành lòng. Nàng xoay người muốn rời đi thì lại nghe được tiếng kêu ở đằng sau, ''Cô nương, đợi đã.....''
Nhìn Lạc Tử Mộng khập khiễng đi tới phòng khách, Hoa Thiên Sóc đã bị lá gan của nàng làm ngạc nhiên đứng tại chỗ.''Vương gia...'' Tần quản gia há miệng run rẩy nhìn Hàn Hạo Hạo Thần cầm áo choàng trong tay như có điều suy nghĩ, sau chốc lát, hắn cầm áo choàng đưa cho Tần quản gia rồi nói ''Cầm áo choàng đi cất đi, để thái y đi nhìn Lạc cô nương một chút.''"À. Vâng vâng.'' Sau khi kinh ngạc Tần quản gia vội vàng gật Tử Mộng thở phì phò trở lại phòng khách và ngồi trên giường, nhìn da thịt trên đầu gối và lòng bàn tay, bị ma sát bởi cục đá trên đất nên bị rỉ chút máu. Uất ức rơi nước mắt, nêu không vì nàng không giải thích được sao lại xuyên qua tới chỗ này thì đâu bị như hồi mình ở thế kỉ 21, cho dù là một cái hắt hơi cũng được một đám người tới quan tâm, giờ thì tốt rồi, không có chỗ nương thân còn bị châm chọc khinh thường, nếu như nàng có biện pháp trở về, có cầu xin thì nàng cũng không ở lại chỗ điểm càng nghĩ càng buồn bực uất ức thì Liên Vân đi vào, trong tay bê một chậu nước.''Lạc cô nương, người không sao chứ? Để nô tỳ rửa sạch vết thương cho người?''"Ta không sao.'' Nàng lau nước mắt.''Có phải rất đau hay không?'' Liên Vân vừa thấm vải bông cho nàng vừa nói, ''Đau thì nên khóc ra ngoài, nô tỳ sẽ không nói ra đâu.''Lạc Tử Mộng nặn ra một nụ cười khổ, trên thực tế đã không còn như vậy nữa rồi, vừa mới khóc là vì trong lòng uất ức, không biết mình gặp phải vận xui gì, thế nên mới xuyên đến cái nơi xa lạ này.''Không đau, cảm ơn.''Nàng vừa mới nói xong thái y liền đi vào, nhìn thấy Lạc Tử Mộng thì lập tức hành lễ ''Lạc cô nương, thần phụng mệnh vương gia đến chuẩn bệnh cho cô nương.''Nàng vừa nghe thấy thì cự tuyệt ''Không cần, đi ra ngoài.''. Nàng không cần đón nhận ý tốt của Vân mấp máy môi có chút khó sử 'Lạc cô nương, người cho thái y xem một chút đi, nếu như người không chịu chữa, tụi nô tì sợ sẽ bị chịu phạt.''Có cần khoa trương như vậy Tử Mộng cảm thấy Liên Vân đang khoa trương, nhưng nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Hàn Hạo Thần và cảnh cáo của hắn, trong lòng ngẩn người, nàng không thể không tin tưởng, hơn nữa tính đến thời điểm này Liên Vân là người duy nhất đối tốt với nàng, vì vậy gật đầu một khi thái y xem xét vết thương rồi đắp thuốc, nói là không có gì đáng ngại, chỉ cần thoa thuốc đúng hạn là không có việc gì, lúc này Liên Vân mới yên đến lúc mọi người rời đi, Liên Vân xoay người tốt bụng nhắc nhở, ''Lạc cô nương, xin thứ cho Liên Vân lắm mồm, lần này vương gia đã nhẫn nhịn lắm, nếu như có lần sau, không biết Lạc cô nương và nô tỳ sẽ phải chịu phạt gì.''Lạc Tử Mộng có chút xem thường ''Ta cũng không phải là hắn, ta mặc kệ. Cùng lắm là đuổi ra ngoài.''''Đuổi ra ngoài? Chuyện không đơn giản như vậy.'' Liên Vân bỏ dược cao xuống sau đó dùng gạc băng bó cho nàng, ''Hắn là vương gia, cả nước Hàn Vũ trừ hoàng thượng ra sẽ không có ai đắc tội Thần Vương điện hạ, đuổi ra ngoài là nhỏ, rất có thể là đầu thân hai nơi.''''Giết người.'' Lạc Tử Mộng sờ cổ mình một cái, toát mồ hôi lạnh nuốt nước bọt.''Ừ.''Lạc Tử Mộng vừa nghe, nhất thời bối xác là nàng chỉ là một tiểu nữ tử không có thân phận ở nước này, cho dù chết cũng không có người biết, hơn nữa cho dù hiểu thì sao? Hắn là Vương gia. Ai dám đắc này nhớ lâu một chút mới được, nàng thanh xuân trẻ trung như này, không thể tìm cái chết vô nghĩa như Vân thấy Lạc Tử Mộng đã thấy sự quan trọng của vấn đề, nên cũng tạm thời yên tâm, ai ngờ sau một khắc, Lạc Tử Mộng đã nói một câu khiến mình xấu hổ....
Chỉ là theo tình huống trước mắt xem ra hắn muốn đuổi đi Quý Vân Hạc cũng giống như đuổi Lạc Tử Mộng đi, cho nên hắn tức thì tức cũng không làm được gì.''Vương gia?'' Thấy hắn khẽ mất hồn, Hoa Thiên Sóc thăm dò kêu một tiếng, lúc này hắn mới thôi tưởng tượng nhìn về phía Hoa Thiên Sóc.''Chỉ là một nô tài, Hoa tướng quân không cần để ý.''''Nhưng Hoa mỗ nhận thấy, Vương phi đối với người đó không giống như là đối với nô tài, mà như đối với người thân.''Hắn nghe vậy liền chuyển con mắt sang nhìn hắn, có chút không vui, ''Mộng nhi luôn luôn như thế với người trong phủ, rất nhân hậu với kẻ thù, nếu không sao ngươi có thể thuận lợi vào phủ được?''''Sao ta lại thành kẻ thù?'' Hắn cầm ly trà lên uống một ngụm nhìn như lơ đãng nói ''Nghe nói mấy ngày trước Hoa tướng quân tiếp tế cho bọn họ.''Trong lòng Hoa Thiên Sóc sững sờ, hắn nói bọn họ không phải là phụ thân và muội muội của hắn chứ, chỉ là sao tin tức truyền đi nhanh như vậy, hay là nói căn bản hắn luôn nhìn bọn họ.''À...chỉ là thỉnh thoảng, hơn nữa bọn họ không có kế sinh nhai, cũng khó cho bọn họ.''''Bổn vương đã sớm nói, Hoa tướng quân có thể quản bọn họ ấm no, nhưng không thể tiếp tế ngân lượng, Hoa tướng quân quên rồi sao? Chẳng lẽ 'ấm no' cũng không đủ sao?''Hoa Thiên Sóc tự nhiên biết hắn đã đủ nhân từ, nếu không sao bọn họ còn sống được trên đời này.''Được, lần sau không chiếu theo lệ này nữa.'' Hắn ta khẽ cười, sức quyến rũ của hắn chỉ có tác dụng với nữ nhân, còn với Hàn Hạo Thần căn bản chỉ là cá cách trừng mắt một cái, Hoa Thiên Sóc không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái thu hồi nụ vì có Quý Vân Hạc bảo vệ nàng nên hắn cũng không phái người theo, cho nên căn bản hắn không cần lo lắng, mà hành động tùy ý ra cửa của nàng khiến lòng hắn chua chua, cảm giác bị người khác thay thế vị nay nàng ra cửa vẫn giống như cũ, mang theo có ba người nhưng ba người họ là thanh xuân tịnh lệ lại có phong cách bức người, khiến cho người khác không nhịn được muốn quay đầu lại là ''Oan gia ngõ hẹp’, người không muốn gặp lại đụng chợ, mặc dù Hoa Thiên Nhuỵ mặc bình thường nhưng khuôn mặt trắng hồng của nàng ta không giống như chịu khổ. Thiếu chút nữa hại chết nàng, hôm nay lại tự tại ở đây, đây là cái đạo lý gì?Nghĩ đến đây, nàng lại oán hận Hàn Hạo Thần, đến tột cùng là hắn bận tâm Hoa Thiên Sóc hay là không bỏ được nữ nhân mị hoặc này.“Tiểu thư, khuyên tai này thật đẹp, người đeo nhất định xinh đẹp hơn.” Thuý nhi cầm khuyên tai nói với nàng Vân nhỏ giọng nói “Vương phi, không phải Hoa Tướng quân không cấp ngân lượng sao, sao họ lại có tiền mua trang sức?”Nàng nhíu mày, nàng nhớ lại lời hắn nói, hơn nữa nếu Hoa Thiên Sóc cho ngân lượng thì sao hắn lại không biết?Nàng hừ lạnh một tiếng, đi tới gian hàng đó, cầm một bộ khuyên tai lên, “Khuyên tai đẹp như vậy, giá tiền không thấp nhỉ? Tam tiểu thư có tiền sao? Nếu không có, Bổn Vương phi có thể bố thí một chút.”Hoa Thiên Nhuỵ kinh ngạc nhìn lời nàng nói, Hoa Thiên Nhuỵ đã bị trúng kế, nói với Thuý nhi, “Thuý nhi, trả tiền.” Nàng ta cầm khuyên tai cười lạnh một tiếng “Thần Vương phi nên giữ lại đi, nói không chừng có ngày cần dùng.”Nói vừa xong, nàng ta liền xoay người nghênh ngang rời Vân nghe vậy liền nổi giận đùng đùng rống to, “Thật là quá đáng, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”Quý Vân Hạc nhìn thấy Tư Mộ chau mày lại, liền trầm giọng hỏi “Vương phi có muốn thuộc hạ đi giáo huấn một chút không?”“Không vội, dạy dỗ là đương nhiên nhưng không phải hiện tại.”Quý Vân Hạc nghe vậy gật đầu một cái, nhìn thần sắc nàng hắn đoán nàng ta không có ngày sống dễ chịu tối, nàng chờ hắn trong phòng, lúc hắn tiến vào gian phòng nhìn nàng như có tâm sự, hắn ôm lấy nàng nói “Đang nghĩ cái gì?”“Thiếp đang nghĩ một vấn đề.”“Vấn đề gì?”“Hôm nay thiếp đi chợ nhìn thấy Hoa Thiên Nhuỵ.”Hắn nghi ngờ nhìn nàng, không biết nàng muốn nói cái gì.“Thiếp thấy khí sắc của nàng ta không tệ, giống như lúc ăn sơn hào hải vị.’Ánh mắt nàng mang theo khí sắc thăm dò và chất vấn, khiến lòng hắn không có không muốn nàng nghĩ nhiều nên không nói với nàng, lại không nghĩ rằng tâm sự nàng nặng nề là vì chuyện này.“Thật ra mấy ngày trước Hoa Thiên Sóc đã tiếp tế cho bọn họ.” Thấy sắc mặt nàng trầm xuống hắn liền nói “Hôm nay ta đã cảnh cáo hắn, nếu có lần sau ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.”“Hả? Thật sao?” Nàng vẫn cười nhạt như cũ, nhưng hắn nhìn ra được lòng nàng không thoải bây giờ, Hoa thừa tướng đã từ chức vì Hoa Thiên Nhuỵ, Hoa Thiên Lan bị cấm túc, Hoa Thiên Sóc cũng bị cấm tiếp tế cho bọn với Hoa Thiên Lan mà nói, không chiếm được cưng chiều của Hoàng thượng là điểm trí mạng, đối với Hoa Thiên Nhuỵ thì không có vinh hoa phú quý là điểm trí mạng. Chỉ là Hoa Thiên Sóc là tướng tài nên bọn họ không đuổi tận giết tuyệt.“Mộng nhi, sau này không cần quản bọn họ được không? Về sau chỉ có hai chúng ta, không có người có thể chen vào.” Hắn ôm nàng vào ngực, nói cẩn thận vì sợ nàng hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, đó là tinh khiết và thât lòng, nàng hiểu. Rốt cuộc cũng cười, áp sát mình vào hắn, nghe tiếng tim đập của nàng đã hoà hoãn, lúc này hắn mới thở dài nhẹ nhõm, cúi người bế nàng lên giường.“Này, chàng làm gì thế?”“Mộng nhi, chúng ta đã tách nhau nửa năm…..” Hắn làm bộ mặt uỷ nàng lập tức xám lại.“Làm ơn đi, mỗi lần đều lấy cớ này.”Nghĩ lại, mấy ngày trước nàng mệt đến chết, hiện tại sao dễ dàng để hắn giày vò được, mấy hôm trước chân nàng còn nhũn nhanh chóng cởi ý phục của mình ra, sau đó ôm nàng vào ngực.“Vậy chúng ta đổi.” Hắn chăm chú suy nghĩ, sau đó không biết xấu hổ nói “Mộng nhi, thân thể ta có lửa dục khó tiêu, nàng nói nên làm sao đây?”Nàng bĩu môi, hắn đây không phải là muốn nàng chủ động dâng lên sao?“Dùng tay của chàng tự giải quyết đi.”“Hả? Giải quyết như nào? Mộng nhi giống như rất có kinh nghiệm!”Mặt nàng đỏ tới mang tai, nói như nàng là một sắc nữ.“Không biết, tự nghĩ đi.” Nàng dùng chăn che thân thể nhưng hắn không bỏ qua cho nàng, ở dưới chăn, môi hắn tìm được đúng môi nàng, tay hắn tìm đến chỗ kia, xoa nhẹ nhàng.“Đừng…… động…..” Nàng bị hắn hôn đến trời đất mù mịt,koong thể nói một câu đầy đủ, mà tay hắn như đốt lửa dục trên người nàng, thân thể sớm đã không khống chế được, như đợi hắn biết rõ điểm mẫn cảm của nàng, cho nên thấy nàng phản ứng liền lật người lên thân thể nàng.“A……Phản ứng của hắn nhanh chóng khiến nàng không kịp phòng bị, chưa kịp mở miệng hắn đã tiến vào thân thể nàng.“Nhẹ, nhẹ một chút…..” Hiện tại nàng chỉ có thể điềm đạm đáng yêu nhắc nhở hắn.“Ừ…..” Hắn nhỏ giọng nói, nhưng miệng như đồng ý nhưng thân thể lại muốn nhiều hơn.“Hàn……… Hạo Thần………… Chàng, có thể…….. nhẹ một chút……. hay không?”
doc truyen tieu vuong phi khuynh quoc